Chương 172

Trở Về Năm 1988

11.510 chữ

06-06-2023

Ngày dự sinh của Cao Lương là 10 tháng 9, cũng là lúc kết thúc kỳ nghỉ hè. Cao San cùng Lý Tuấn Vĩ về Quảng Châu tới thăm Cao Lương trước khi khai giảng, theo lời Cao San cách nói, cô muốn nhìn thấy bộ dáng của chị cả khi mang thai, nếu không lần sau trở về thì 1 đã thành 2.

Cao Lương thấy cô và Lý Tuấn Vĩ cùng nhau xuất hiện cảm thấy ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn, vừa lúc có thể chứng thực suy đoán của mình. Cao San mỹ lệ hoạt bát, duyên dáng yêu kiều, đã hoàn toàn trở thành một cô gái, đi ở trên đường cái, tỉ lệ quay đầu khá cao, cô gái như vậy khó tránh khỏi sẽ hấp dẫn người kháv. Lý Tuấn Vĩ vẫn tuấn lãng như cũ, tính cách hắn tương đối rộng rãi khiêu thoát, tuổi tác càng ngày càng lớn, khí chất cũng dần dần trầm ổn, cũng là đối tượng thầm thích của nhiều thiếu nữ. Đứng cùng Cao San thật là một đôi bích nhân.

Tầm mắt Cao Lương không nhịn được mà lưu chuyển giữa hai người, Cao San bị chị nhìn đến da đầu tê dại: "Làm sao vậy chị?"

Cao Lương mỉm cười nâng tay: "Tới, đỡ chị một chút, chị nhớ ra phải đi lại." Sắp sinh nên thân thể cô trở nên vô cùng cồng kềnh, bụng tròn xoe như quả cầu, hành động hơi khó khăn, Lý Tuấn Nghị cũng không cho cô đi làm, để cô ở nhà nghỉ ngơi.

Cao San chạy qua đỡ cô lên: "Chị muốn đi chỗ nào?"

Cao Lương nói: "Không đi ra ngoài, bên ngoài quá nóng, đi lại trong phòng một chút thôi, vận động. Tuấn Vĩ đã nghỉ việc ở bệnh viện rồi sao?"

Lý Tuấn Vĩ nói: "Em thoát ly sản xuất học tập, bệnh viện khẳng định sẽ không giữ lại biên chế cho, hơn nữa em thi thạc sĩ là vì không muốn quanh quẩn ở nơi đó, cho nên từ chức rồi."

"Vậy về sau hơn phân nửa là làm việc ở Bắc Kinh?" Cao Lương hỏi.

Cao San trả lời thay: "Trường học điều đi đâu liền đi đó, nào có chuyện anh ấy được tự chọn."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Xem tình huống đi, có khả năng em sẽ tiếp tục học lên tiến sĩ."

Cao San làm mặt quỷ với hắn: "Anh dứt khoát học thành một con mọt sách đi."

Lý Tuấn Vĩ cư nhiên không tranh cãi, chỉ cười cười nói: "Kỳ thật em cũng có thể thi lên thạc sĩ, học xong không chừng về sau còn có thể ở lại trường dạy."

Cao Lương vừa nghe, sau đó cười nói: "Chị cảm thấy đề nghị này không tồi, San San, về sau em sẽ là giảng viên đại học." Cao Lương cũng hy vọng trong nhà có phần tử trí thức cao cấp.

Cao San nhìn chị cả, lại nhìn Lý Tuấn Vĩ, nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: "Để em nghĩ một chút đi."

Lý Tuấn Vĩ khẽ mỉm cười: "Dù sao còn sớm, em mới năm hai, cứ nghĩ thêm đi."

Bà nội bưng trái cây bảo mẫu rửa sạch ra: "San San cũng muốn thi nghiên cứu sinh? Tốt, nhà chúng ta sẽ có hai tiến sĩ."

"Bà nội, cháu còn chưa xác định có học hay không." Cao San nói.

Bà nội chém đinh chặt sắt mà nói: "Có thể thi đỗ thì đương nhiên pahri học, hiện tại trong nhà cũng không đợi cháu đi kiếm tiền, cháu chỉ cần lo học, có Tuấn Nghị kiếm tiền rồi."

"Cảm ơn bà!" Cao San chân thành nói cảm ơn, cô đỡ Cao Lương chậm rãi đi lại, nói: "Cường Cường đâu? Còn ở ga tàu hỏa bày quán sao, sao em không nhìn thấy nó?"

Cao Lương nói: "Hôm nay nó đi tham gia sinh nhật bạn, không đi bày quán."

"Nó buôn bán thế nào? Nghỉ hè này kiếm được nhiều không ạ?" Cao San có chút tò mò.

Bà vội nói: "Cường Cường hiện tại rất có bản lĩnh, còn kiếm được không ít, lần trước bà nghe nó nói thầm, nói kiếm được một ngàn đồng."

Cao San nở nụ cười: "Không tồi nha."

Lý Tuấn Vĩ cầm quả táo gặm một miếng: "Cường Cường tuyệt đối là hạt giống kinh doanh tốt."

Cao San rất đắc ý mà nói: "Đương nhiên, cũng không nhìn xem là em trai của ai."

Lý Tuấn Vĩ gặm quả táo, liếc mắt nhìn cô: "Anh biết, em trai Cao Lương đương nhiên lợi hại."

Cao San vốn muốn khen chính mình, không nghĩ tới hắn đi tâng bốc chị cả, cũng không dám cãi lại, trừng mắt nhìn Lý Tuấn Vĩ một cái.

Cao Lương muốn thỉnh giáo Lý Tuấn Vĩ một ít vấn đề: "Tuấn Vĩ, em học y nên chỉ muốn hỏi thử, chị sinh con xong làm sao để bụng khôi phục lại như cũ? Làm sao để xóa được vết rạn da?" Cao Lương nhìn bụng mình căng như khinh khí cầu, sinh con xong bụng khẳng định cũng sẽ xẹp như bóng cao su xịt hơi, lại còn có vết rạn da, đến lúc đó khẳng định sẽ rất khó xem, Cao Lương cũng yêu cái đẹp, đương nhiên muốn mau chóng tiêu trừ.

Lý Tuấn Vĩ nói: "Cái này em không nghiên cứu quá sâu, chờ khi trở về em nghiên cứu một chút, lại nói lại cho."

Cao Lương gật đầu: "Được, dù sao còn chưa sinh, không vội."

Cao San cúi đầu nhìn thoáng qua bụng chị cả: "Sinh con xong, bụng sẽ trở nên rất xấu sao?"

Lý Tuấn Vĩ nói: "Cũng không cần quá lo lắng, hầu hết sẽ chậm rãi biến mất theo thời gian."

"Vậy là tốt rồi, bằng không em sẽ có bóng ma tâm lý." Cao San nói.

Cao Lương cười nói: "Không có nghiêm trọng như vậy. Chờ em cso con, cũng sẽ cảm thấy có thể hy sinh mọi thứ vì con."

Cao San thè lưỡi: "Đây là sức mạnh của tình mẫu tử sao?"

Cao San trở lại, giường của cô bảo mẫu đang ngủ, Cao Cường liền nhường phòng cho cô ở, hắn cùng Lý Tuấn Vĩ trải chăn ngủ trên sô pha ở phòng khách, dù sao cũng chỉ có hai buổi tối. Cao Lương cảm thấy, thật sự phải mua biệt thự vì không đủ chỗ ở, đay là cha mẹ chồng còn chưa có lại đây đâu.

Cao Lương còn muốn hỏi hỏi Cao San, cố phải cô và Tuấn Vĩ thtaaj sư qua lại hay không, bất quá vẫn chưa tìm được cơ hội, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, Cao Lương đi ra cửa tản bộ, gọi Cao San còn đang ngủ nướng dậy, đi bộ cùng mình. Bác sĩ dặn cô ngày thường phải vận động vừa phải, tốt cho sinh sản.

Ngày thường Cao San cũng không ngủ nướng, chỉ là hôm trước ngồi xe quá mệt mỏi, làm việc và nghỉ ngơi còn chưa kịp điều chỉnh lại, cho nên buổi sáng không tỉnh nổi, nghe thấy chị gọi, liền vội thức dậy. Sắp khai giảng, Cao Cường cũng không đi bày quán nữa, lôi kéo Lý Tuấn Vĩ đi sân vận động chơi bóng rổ.

Cao San đỡ Cao Lương chậm rãi đi bộ trong công viên, Cao Lương rốt cuộc hỏi được: "San San, có phải em và Tuấn Vĩ ——"

Cao San vội đánh gãy: "Không có, bọn em không có qua lại!"

Cao Lương có chút buồn cười mà nhìn em gái: "Chị còn chưa nói xong, sao em biết chị hỏi cái gì?"

Cao San đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm: "Em cảm thấy chị sẽ hỏi như vậy."

Cao Lương gật đầu một cái: "Em không thích Tuấn Vĩ?" Sự chiều chuộng của Lý Tuấn Vĩ dành cho Cao San có thể nhìn ra, tuyệt đối không phải tình cảm anh em đơn thuần, cho nên cô thấy Lý Tuấn Vĩ khẳng định thích Cao San, xem ra Cao San không thích Lý Tuấn Vĩ.

Cao San luôn nhanh mồm dẻo miệng lại nói lắp: "Không, em không, ai nha, em cũng không biết nói như thế nào, dù sao em sẽ không thành đôi với anh ấy, chị với anh rể đã là vợ chồng, nếu em thành đôi với anh ấy thì người khác sẽ nói thành thế nào chứ?"

Cao Lương sửng sốt một chút, nhìn Cao San: "Vậy rốt cuộc em có thích Tuấn Vĩ hay không? Hay là đang băn khoăn thân thích không tiếp nhận chuyện này"

Cao San c ắn môi dưới, đỏ mặt nói: "Em không biết."

Cao Lương biết Cao San tuy rằng nôn nóng, nhưng về phương diện tình cảm đặc biệt chậm nhiệt, nhất kiến chung tình không có khả năng phát sinh với cô: "Chị cũng không biết nên khuyên em thế nào, chị chỉ muốn nói, không cần băn khoăn bất luận yếu tố bên ngoài nào cả, chỉ cần chính mình thích là được. Dù em thích Tuấn Vĩ cũng không sao, hai người lại không có quan hệ huyết thống, không cần sợ người khác nói xấu, cuộc sống là của mình, chua ngọt đắng cay người khác cũng sẽ không sống thay em."

Cao San cúi đầu nói: "Em cảm thấy dì sẽ không đồng ý."

Cao Lương hiểu được, em gái sợ Khuông Tú Mẫn thương tâm, cho nên mới khắc chế tình cảm bản thân, cô thở dài nói: "Em phải chấp nhận có được có mất, cả đời không dễ dàng mà gặp được người mình thích, mặc kệ thế nào, chị đều chúc phúc cho em, chị hy vọng em sống không có gì tiếc nuối."

Cao San gật gật đầu, đổi đề tài: "Chị muốn sinh con trai hay con gái?"

Cao Lương ngồi xuống ghế đá: "Trai hay gái chị đều thích. Nếu có thể lựa chọn, chị muốn sinh con trai, con trai làm anh cả, nó cũng sẽ có trách nhiệm hơn, sẽ học cách chăm sóc em gái, tính cách sẽ tương đối cẩn thận săn sóc hơn. Bất quá có đôi khi chị nhìn Cường Cường, cảm thấy con trai là em trong nhà cũng được, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt cũng sẽ không tồi. Cho nên trai gái gì đều được, anh rể em thích con gái hơn."

"Chị nghĩ thật xa." Cao San nhịn không được tán thưởng.

Cao Lương cười: "Anh rể em nói chị lo lắng cho con gái nhà người ta, muốn bồi dưỡng con trai ưu tú như vậy, cuối cùng vẫn là để con gái nhà người ta lấy mất."

Cao San ha ha cười rộ lên: "Chẳng lẽ anh rể không sợ con gái bảo bối cũng bị con trai nhà người ta lấy đi sao?"

Cao Lương cũng nhịn không được cười to: "Ngàn vạn lần đừng đề cập chuyện này, anh ấy sẽ tranh cãi với em, giống như con gái không cần xuất giá vậy."

Cao San và Lý Tuấn Vĩ tính toán ở Quảng Châu hai đêm, cuối cùng Lý Tuấn Nghị mua vé máy bay cho bọn họ nên hai người lại ở thêm một đêm, rồi mới đi Bắc Kinh.

Chờ các em đều khai giảng, ngày dự sinh của Cao Lương cũng sắp tới rồi, Lý Tuấn Nghị có vẻ rất khẩn trương, muốn đưa Cao Lương đi nằm viện chờ sinh. Cao Lương không chịu đi: "Nào có khoa trương như vậy, một chút động tĩnh đều chưa có. Bệnh viện đâu thoải mái như ở nhà."

Bà nội cũng nói không cần thiết, mỗi ngày bà đều ở nhà, tùy thời đều có thể chú ý động tĩnh.

Khuông Tú Mẫn nghe nói Cao Lương sắp sinh, liền chủ động đề nghị muốn tới chăm Cao Lương ở cữ. Cao Lương vốn không định để bà hỗ trợ, nhưng suy xét đến tâm tình của bà, liền đồng ý. Khuông Tú Mẫn tới, Cao Cường lại nhường phòng mình, Cao Lương cảm thấy có lỗi với em trai, trong nhà dạo này nhiều người, hắn phải lăn lộn suốt. Bất quá Cao Cường một câu oán giận đều không có, hắn biểu hiện cực kỳ thành thục và hiểu chuyện, tuy rằng chỉ mới mười lăm tuổi.

Lý Tuấn Nghị nói với Cao Lương: "Nhìn dáng vẻ này thì phải mua nhà lớn hơn nhanh thôi,con sắp ra đời, về sau thật đúng là không đủ chỗ ở."

Cao Lương nói: "Có thể lưu ý, nếu có chỗ thích hợp, vậy mua đi." Trước mắt giá nhà tuy rằng hơi cao, bọn họ cũng không phải không đủ sức, đặc biệt là nhà thích hợp thì khả ngộ bất khả cầu.

"Được!"

Từ khi Khuông Tú Mẫn tới, biến thành 3 người chăm sóc Cao Lương, Cao Lương có loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, cảm giác rất không tự nhiên. Khuông Tú Mẫn sợ Cao Lương không cao hứng, không còn nhắc đến chuyện thai nhi là nam hay nữ, mua quần áo cũng chọn màu trung tính, nam hay nữ đều có thể mặc. Cao Lương nhìn quần áo trẻ con, có khi lại cảm thấy chính mình quá nhạy cảm, tư tưởng trọng nam khinh nữ được hình thành mấy ngàn năm qua, không có khả năng trông cậy tất cả mọi người đều có thể khai sáng, Khuông Tú Mẫn khả năng sẽ thích cháu trai hơn, nhưng cũng chưa chắc không thích cháu gái. Nghĩ đến đây, liền cũng có ý thức mà đối xử tốt với Khuông Tú Mẫn một chút, hiền lành một chút. Khuông Tú Mẫn cảm giác con dâu muốn hòa hảo với mình, thái độ cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Sáng sớm ngày 6 tháng 9, Lý Tuấn Nghị ăn sáng cùng cả nhà, sau đó liền đi làm: "Lát nữa em đừng tản bộ một mình, gọi mẹ đi cùng."

Cao Lương gật đầu: "Em biết. Anh nhanh đi đi."

Lý Tuấn Nghị cầm cặp da ra cửa. Bảo mẫu và bà nội cũng ra cửa mua đồ ăn. Cao Lương ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi một chút, Khuông Tú Mẫn phơi xong quần áo trong máy giặt, xách túi ra: "Đi thôi, Cao Lương, mẹ đi dạo với con một chút. Thuận tiện nhìn xem cửa hàng có bán len sợi không." Hiện tại bà đang đan áo cho cháu nội.

Cao Lương gật đầu, đứng dậy, Khuông Tú Mẫn đỡ cô, sau đó chậm rãi ra cửa, vào thang máy đi xuống dưới lầu, dạo một vòng công viên, Khuông Tú Mẫn nói: "Cao Lương, con ngồi ở chỗ này chờ mẹ một chút, mẹ đi mua len sợi."

Cao Lương đột nhiên cảm thấy bụng kéo một cái: "Ai da!"

Khuông Tú Mẫn vừa đi được hai bước vội dừng lại: "Làm sao vậy?"

"Mẹ, bụng con đau, hình như muốn sinh." Trên mặt Cao Lương lộ ra vẻ mặt có chút thống khổ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!